Ngài đã đến
Khoảnh khắc ấy, hơn mấy ngàn năm trước Khắp nhân sinh bừng dậy tiếng vui mừng Trang sử vàng chói rạng sắc mùa xuân Ngài đã đến gót sen hồng nhẹ bước.
Đó là lúc nơi cõi đời ô trược
Bóng tối xua tan, thiêng sử một trang đời
Vầng dương ánh Đạo rạng ngời
Gót sen rúng động ba ngàn đại thiên.
Hân hoan, tịnh lạc mọi miền
Pháp âm Từ Phụ linh nguyên khơi nguồn.
Nhân sinh khắc khoải đêm trường
Sáng soi đuốc tuệ rõ đường lý chân.
Ươm lên đất Thánh mầm xanh
Nở hoa vườn Giác hương thanh đạo mầu.
Và từ ấy, bốn bể năm châu,
Có nơi đâu khắp vi trần không lưu dấu.
Những bàn chân tiến bước mãi không thôi
Trên tận cao nguyên mây mù chìm nổi
Nơi cuối đồng bằng những thăm thẳm mù khơi
Những lối rẽ uốn quanh đường mòn tam giới.
Những ngõ hồn u tối kiếp hà sa.
Đánh thức nhân sinh bừng tỉnh giấc ta-bà
Tìm nẻo quê nhà, bến bờ hạnh phúc
Để lắng nghe nhịp đời luôn hối thúc
Buông một lần trần tục lụy vương.
Vạn cổ nhân gian, còn mãi sóng yêu thương
Âm ba trầm mặc, chơn thường ngân tiếng.
Có ai không giữa cuộc đời không cất bước
Nhưng dấu chân nào không để lại chút bùn trần.
Dấu chân nào ấm đượm chút tình thân
Của yêu thương, của tiếng lòng vô ngã
Của nỗi niềm cao cả vị nhân sinh.
Mãi miết dấn thân vô dáng, vô hình.
Trên vạn nẻo vô minh miệt mài mở lối
Dấu chân ấy thời gian không xóa nổi
Mãi ngàn đời soi tỏ bước hành nhân
Vũ trụ còn đây tạc mãi những dấu chân.
Dẫm lên những mê trần, định kiến
Bước qua những thần quyền, những hố thẳm si mê
Hát khúc hát trường ca tận tụy
Soi dấu chân - thiện- mỹ trải nghìn thu.
Trời mây quyện sắc hòa nhu
Uy nghi mắt tuệ đại hùng sáng soi
Soi nhân gian từ thuở “nằm nôi”
Lang thang bao kiếp nổi trôi mộng đời.
Nghìn năm, non nước trùng khơi
Gót sen lặng lẽ bên đời nhân gian.